Nhật Ký Không Ngày Tháng ...
Trong cuộc sống của mỗi con người đều có những khoảng lặng khác nhau, để suy tư. Đó là những cảm xúc, mà sự cảm nhận của mỗi người qua mỗi thời gian và không gian khác nhau có thể thay đổi. Là một người đa cảm, tôi muốn viết lại những khoảng lặng đó của mình, để sau này có thể nhìn lại những gì mình đã sống, đã suy nghĩ và hành động như thế nào? Tôi sẽ viết tiếp những gì đang xảy ra chung quanh tôi…
…Cali, giao mùa trời trở gió thật nhiều. Những cơn gió thốc xoáy dữ dội rên siết phần phật lên các tấm kiếng cửa sổ, làm các cành cây nhỏ quanh nhà nghiêng ngả rũ lá. Mùa Thu đã đến rồi, Thu năm nay đến sớm hơn mọi năm. Qua khung cửa, ơ hay! Sao tôi lại nhìn ra nhà mình có hai cây phong? Mấy năm gần đây thị giác của tôi kém hẳn. Dạo này tôi hay bị hoa mắt, trông một hóa thành hai. Hậu quả của những ngày tháng miệt mài trên màn hình của máy điện toán. Bước lại sát bên khung cửa mới hay suốt đêm qua để quên cửa kiếng không đóng. Một làn gió thổi ập vào mang theo hơi lạnh toả vào mặt. Tôi khẽ rùng mình, chiếc áo len mỏng không làm đủ ấm đôi vai. Sức khoẻ tôi dạo này xuống tệ hại đến thế sao? Hay là mình đã già. Tôi tự nhủ, nhưng lại cười thầm chắc không sao đâu! Cả tuần nay heater bị hư gọi PG & E lấy hẹn, sớm nhất cũng phải chờ mươi ngày, đành đốt lò sưởi tạm. Trong lò sưởi có mùi cây khô đang cháy âm ỉ. Tôi bỗng nghe như có cái gì thật thân ái như mùi thơm của khói, những vệt khói lam chiều nơi quê cũ, giờ cũng đã nghìn trùng im lắng trong ký ức xa xôi…
…Đêm Thu Cali. Gió từng cơn lùa qua các khe cửa làm căn phòng bỗng dưng lạnh hẳn. Thời tiết ở đây khắc nghiệt quá. Mùa Thu Cali không dịu dàng như mùa Thu của quê hương tôi, dù rằng trên quê hương thân thương xa vời vợi ấy thực sự không có mùa Thu một cách rõ ràng. Ở đây, mùa Thu đẹp, chỉ đẹp một cách lộng lẫy, với những chiếc lá vàng rụng rơi đầy đường, những chiếc áo khoác rực rỡ đủ màu của khách bộ hành trên hè phố… Nhưng ở đây thiếu hẳn đi thậm chí không có nỗi rung động dịu dàng bất chợt trong trái tim, khi bầu trời đột nhiên đổi xám, và những đám mây bàng bạc báo hiệu mùa Thu đã về.
Một lần sau buổi hòa nhạc ở YMCA, Tracy, cô bạn thân trong Music Club hỏi tôi:
- Phil à! Nếu bây giờ cho anh một điều ước thôi, anh sẽ ước gì?
Tôi đã không ngần ngại đáp:
- Trở lại sống với những ngày trước kia ở Việt Nam.
Tracy mở tròn to đôi mắt xanh biếc tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Sao lại là những ngày trước kia mà không là bây giờ?
- Xưa và nay, thật ra cũng khó phân định.
- Tôi quen nhiều người Việt như anh, họ nói bây giờ Việt Nam đổi mới nhiều lắm, không tốt hơn sao?
Tôi buột miệng nói luôn:
- Tốt hay xấu cũng khó đo lường.
- Anh nói chuyện lẩm cẩm quá, cứ như ông cụ già ấy.
- Thật ra tôi cũng đang già đi mà Tracy không thấy sao?
Tracy chợt đứng dậy một tay nâng cây flute đưa ngang tầm mắt, tay còn lại nhón một sợi tóc nâu màu hạt dẻ của cô vô tình còn dính lại trên đó.
- Thôi không nói chuyện này nữa. Có lẽ anh mang trong lòng nhiều hoài niệm.
Muốn đùa với Tracy, nên tôi nói chuyện vòng vo, cố ý làm cho Tracy confused.
- Có thể Tracy đúng, nhưng chưa hẳn là thế. Tôi muốn giữ nguyên cái gì cần phải gìn giữ, và tất nhiên phải thay đổi những gì cần phải đổi thay.
Hai ngón tay suông của Tracy kẹp hững hờ sợi tóc nâu, cô đưa ngang và chu miệng thổi một hơi nhẹ về phía tôi:
- Phil, anh lại nói chuyện khó hiểu nữa rồi.
Tôi cười đùa với Tracy:
- Không khó hiểu đâu, tại Tracy chưa nghe hết ý tôi.
Tracy cũng cười, như lệ thường mỗi khi tấu nhạc xong Tracy tỉ mỉ lau chùi cây flute. Chỉ nhìn cách cô xếp cây flute vào trong hộp người ta có thể đoán được tính tình phóng khoáng của người con gái này. Những thao tác chính xác và mau lẹ khiến ta có cảm tưởng như lúc nào cô cũng sẵn sàng để làm bất cứ công việc gì. Tracy chợt đổi đề tài cô hỏi tôi:
- À này! Gần đây người Việt họ đi về Việt Nam thường lắm anh có biết không?
- Tôi biết, bạn tôi có rất nhiều người về, nhưng mỗi người về với một mục đích.
- Mục đích của anh, có thể cho nghe được không?
- Dĩ nhiên là được, mình là bạn thân mà.
Tracy hóm hỉnh chọc tôi:
- Anh về tìm vợ Việt Nam phải không?
- Không nhất thiết như vậy, nếu muốn tìm vợ thì ở đây cũng có, cần gì đi đâu lang thang cho đời thêm mỏi mệt?
- Thiệt không đó. Vậy anh về Việt Nam có ý định gì?
- Tôi chỉ muốn thăm lại quê hương tôi, những người thân họ hàng và bạn bè tôi.
- Aha, anh đã về bao nhiêu lần?
- Đã nhiều lần tôi cũng không nhớ rõ.
- Thế anh định chừng nào về nữa đây?
- ….
Tôi ít khi planning trước, vì hễ mỗi lần plan là thường hay bị hụt. Về sau hễ thấy nhớ, thuận tiện là tôi bay, nhiều khi quyết định chỉ trong vòng một tuần. Tôi không trả lời câu hỏi của Tracy vì biết rằng cô không thể nào hiểu được nỗi mất mát lớn lao ngần nào trong tâm hồn tôi kể từ ngày tôi xa xứ. Tôi đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ phòng nhạc, những chiếc lá phong đang đổi màu vàng úa, lao xao trong bóng xế hoàng hôn. Mới đó mà đã hai mươi ba năm rồi! Thoáng như một giấc mơ, mới như ngày nào…
Cũng bằng thời gian quê mẹ đã nuôi dưỡng tôi, nơi đây quê hương thứ hai, đã đem lại cho tôi nhiều gắn bó. Tôi đã thực sự trưởng thành trên đất nước này. Xin nhận nơi đây làm quê hương dẫu cho khó thương. Nhưng cái quê hương duy nhất mà tôi có vẫn in đậm nét không thể thiếu được trong lòng.
Trở lại lần thứ nhất sau mười hai năm xa xứ. Transit ở phi trường Narita, Nhật Bản, phi cơ 767 của hãng Boeing đáp xuống Tân Sơn Nhất vào một buổi trưa hè nắng gay gắt. Cái nắng nhiệt đới với độ ẩm cao mà tôi đã tưởng như đã quên đi sau nhiều năm sống nơi xứ lạnh. Mồ hôi vã ra như tắm tôi cảm thấy hơi choáng váng một chút, nhưng rồi cơ thể cũng dễ thích nghi ngay. Ấn tượng đầu tiên của tôi là người ta và tiếng động. Người, khỏi nói dài dòng, sao mà nhiều quá! Bên tai tôi đầy ắp là những âm thanh nghe lạ lẫm mà thân quen. Tiếng Việt Nam, lâu lắm tôi mới có dịp được nghe lại trong cùng một lúc nhiều người nói như thế này. Qua thủ tục hải quan tôi đẩy xe hành lý ra khỏi cổng. Ở đây, những người đi đón thân nhân chen chúc ngóng nhìn, tiếng gọi nhau rộn ràng, nỗi vui mừng bừng lên từ trong từng ánh mắt. Giữa rừng người, trong đám đông tôi nhận ngay ra các chú, các bác, và anh em của tôi…
Tình cảm của họ hàng vẫn như xưa khiến tôi vô cùng xúc động và cảm kích. Những người già, bây giờ càng già hơn, những em bé vụt lớn lên ngoài sức tưởng tượng của tôi. Mười hai năm chứ đâu ít ỏi gì! Nhìn trong đôi mắt họ tôi thấy cả một sức chịu đựng nhẫn nhục, mà lẽ ra nếu ở lại tôi cũng được góp phần chia xẻ. Những tháng năm xa xứ, vì phải miệt mài trong quỹ đạo cuồng quay nơi xứ người. Bương chải mưu sinh nơi tha hương có đôi khi tôi đã lãng quên đi những tình cảm nồng ấm của họ hàng. Tự trách mình sao nỡ vô tâm hững hờ đến thế sao?
Buổi tối đầu tiên tôi tự lái xe một mình đi lang thang khắp phố, những con đường phố chính quen thuộc ngày xưa. Lang thang giữa Sài Gòn, tôi đi trong lòng đất mẹ mà có cảm giác như một kẻ phụ tình. Tôi đã phụ lòng họ hàng tôi, tôi đã phụ bạc quê hương tôi, mặc cảm tội lỗi dâng đầy chất chứa trong lòng. Nhớ Sài Gòn, mưa rồi lại nắng, nhớ những con phố xôn xao hàng quán lề đường.. Mặc dù những năm gần đây một số building mới được cất lên nhưng bên cạnh đó vẫn còn nhiều những căn nhà lụp xụp. Một sự phát triển không đồng nhất. Nhưng Sài Gòn vẫn đáng yêu quyến rũ như người thiếu nữ nghèo, mà duyên dáng. Nhìn sinh hoạt của người dân tôi, lòng thoáng một chút chua xót ngỡ ngàng. Quê hương tôi vẫn còn lạc hậu, người dân tôi vẫn còn thảm thương. Ấn tượng nhất trên đường phố là dòng xe cộ chen chúc. Tôi đi giữa lòng phố xá đông vui mà vẫn cảm thấy lạc lõng bơ vơ …
Gặp lại một số người bạn thân của tôi sau nhiều năm xa cách, cũng chẳng biết nói gì đây? Dạo ấy, chúng tôi học chung với nhau dưới mái trường Hồ Ngọc Cẩn, Gia Định, hồn nhiên và vô tư. Những đường phố Sài Gòn vỉa hè thân quen đầy ắp những kỷ niệm của thời niên thiếu. Năm đứa chúng tôi thân nhau như anh em một nhà. Rồi ba đứa lưu lạc ba nước khác nhau, hai đứa còn ở lại. Ngày hôm nay trở về, một thằng gặp thời cơ lên như con diều gặp gió, một thằng bương chải ngược xuôi trong nghiệt ngã khốn cùng. Thằng nào cũng đối với tôi một cách chân tình nồng hậu. Nhưng tôi khó có thể làm một cái gạch nối giữa hai người bạn của tôi. Xã hội phân hoá đến thế sao?
Tôi vẫn là tôi của ngày nào. Chẳng có gì thay đổi ngoài vóc dáng và khuôn mặt. Tất nhiên tôi cũng đã khác xưa, già đi với năm tháng tuổi đời, nhưng tâm hồn tôi vẫn thế. Nhưng dường như có một hố sâu thăm thẳm vô hình nào đó khiến tôi cảm nhận nó đã làm ngăn cách tình bạn giữa chúng tôi.
Bây giờ tất cả đã thay đổi trong những sự đổi thay…
Phải, tôi có thể trở về quê hương, nhưng là sự trở về của một con người khác với con người trước kia, và không gian của ngày xưa chẳng thể nào tôi tìm lại được. Giờ đây thì giá trị của tình cảm ban sơ đã không còn nguyên vẹn, và trong tâm hồn mãi mãi vẫn không lấp đầy được khoảng trống đắng cay…
…Cô waitress bưng ra ba phần nước cho chúng tôi trên cái khay bằng bạc. Tôi giúp cô đặt từng tách trước mặt hai cô bạn. Chơi thân đã lâu nên hiểu tính nhau. Tracy uống Cappuchino lạnh, còn Mikasan thì thích Moka nóng. Tôi vẫn uống café au lait như thường lệ. Chúng tôi vừa hoà nhạc xong một show ở YWCA. Gần cuối năm cứ khoảng Nov trở đi, những lễ hội, parties tưng bừng náo nhiệt. Năm nay mùa lạnh đến sớm, trên núi tuyết đã phủ trắng xóa sau vài ngày mưa dầm. Buổi sang băng giá phủ mờ kiếng xe. Những cơn mưa dầm kéo dài nhiều ngày, buồn lê thê, da diết. Tuần sau là Thanks Giving, được nghỉ long weekend hai cô bạn rủ đi ski ở Reno. Tôi chẳng muốn đi nên kiếm cớ từ chối. Tracy và Mikasan đã lâu không gặp, nói chuyện râm ran như hai con sáo líu lo. Tôi vẫn ngồi lặng yên nghe hai cô mà tâm hồn bềnh bồng lãng đãng…
Triad là tên ban nhạc của ba đứa chúng tôi. Tracy chơi flute, Mikasan kéo violon, còn tôi là cái sườn nhạc, tôi viết hòa âm và đệm piano cho hai cô. Tracy gốc Bắc Âu, mắt xanh tóc nâu sợi nhỏ. Holland, quê hương của cô với những cánh đồng cỏ mênh mông bạt ngàn và những chiếc bánh xe gió. Tuổi thơ của cô êm đềm trôi qua như từng cánh cối xay quay trong gió nhẹ nhàng. Mikasan người Nhật, người thiếu nữ Đông phương kín đáo thâm trầm. Ở một hòn đảo nhỏ xa thành phố Hiroshima, nằm bên bờ Thái Bình Dương, có bãi cát vàng có vùng biển xanh, đó là quê hương của cô. Giống như tôi, Mikasan mồ côi cha từ nhỏ, lớn lên từ một làng chài lưới đánh cá ven biển. Cuộc sống hiền hòa đều đặn như con nước triều dâng đều đặn lên xuống mỗi ngày. Còn tôi, người đàn ông trung niên nước Việt, tôi kể hai cô nghe về quê hương yêu dấu của mình. Dải đất hình cong chữ S, một dải non song gấm vóc với dòng lịch sử hào hùng của dân tộc Việt. Tôi kể về tuổi thơ của tôi Sài Gòn với những thôn xóm thân quen, với những con đường nằm im nhẫn nhục đón chờ mưa nắng hai mùa. Tôi kể về người dân nước tôi với tấm lòng hiền hòa, thuần hậu…
Nghĩ cũng lạ, cả ba đứa chúng tôi được sinh ra ở ba chân trời khác nhau, theo đường kinh tuyến, mỗi đứa cách nhau chênh lệch khoảng tám múi giờ trên quả địa cầu. Làm bạn âm nhạc đã nhiều năm chúng tôi biết khá rõ về tiểu sử của nhau. Tracy theo anh trai di dân sang đây từ nhỏ, Mikasan được một bà già Mỹ giàu có nhận làm con nuôi, còn tôi số phận đẩy đưa trôi dạt đến mảnh đất này. Gặp nhau trong trường Âm nhạc. Có lẽ vì chúng tôi có cùng một “mẫu số chung” là cùng yêu nhạc, và tuổi thơ được sinh ra ở làng quê nên chúng tôi dễ thân với nhau hơn.
Trước đây, chúng tôi gặp nhau hàng tháng. Sau vì công việc bận rộn, những lần gặp cũng thưa hơn, có thể là hai hay ba tháng. Lần nào cũng vậy, hòa nhạc xong chúng tôi rủ nhau đi uống café. Trong những dịp này chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều, tình bạn cứ thế ngày càng thân. Tracy hay nói nhiều, tính sôi nổi dễ tha thứ, nhưng cô thẳng tính đôi khi dễ va chạm làm mất lòng người khác. Mikasan trầm lặng ít nói, khéo léo và tế nhị hơn, nhưng tính hơi bảo thủ khó thuyết phục. Còn tôi chả có ưu điểm gì cả ngoài tính chịu đựng. Tôi chịu nhịn giỏi lắm nhất là chịu thua… đàn bà! Hình như ông trời muốn xếp đặt tôi vào giữa hai người đàn bà này. Trong mọi trường hợp tôi luôn đứng ở giữa, và thích hợp với vai trọng tài mỗi khi hai cô nàng có vấn đề cùng bàn cãi hay tranh luận.
Tuy không nói ra miệng nhưng hình như là một điều giao ước ngầm, mỗi khi bước chân vào Music Chamber Studio là chúng tôi quên hết mọi chuyện phiền muộn bên ngoài. Dường như trong âm nhạc đã làm cho chúng tôi cảm thấy như được thực sự gần gũi chia xẻ với nhau hơn. Tâm hồn cũng thấy ấm áp hơn. Mặc dù công việc riêng của mỗi đứa chúng tôi đều khác biệt. Tracy có tài ăn nói hoạt bát và nhanh nhẹn, cô làm realtor buôn bán bất động sản, Real Estate Corporation. Mikasan tính ngăn nắp cẩn thận, cô làm accountant cho Transportation Company. Còn tôi lại một lần nữa số phận đẩy đưa khiến tôi trở thành engr cho Lam Research, một hãng điện tử chuyên về semiconductor.
Cả ba đứa chúng tôi trong công việc mỗi ngày dều phải “deal” với những con số khô khan vô vị. Cả ba đều yêu âm nhạc, trong cách giải trí này chúng tôi đã tìm lại được thư giãn quân bình và thăng hoa tư tưởng. Tracy thích nhạc Tây phương, cô giúp tôi hiểu thêm về những nét nhạc tuyệt vời lãng mạn như La beau Danube bleue, trữ tình như La Maritza, cuồng quay như La Cumparsita… Mikasan giới thiệu với tôi một số bài nhạc Nhật nổi tiếng như Sakura, Aimako, những bài hát nói về tấm lòng thủy chung của người phụ nữ xứ Anh Đào. Phần tôi, cũng cho hai cô thưởng thức tâm tình nhạc Việt như Xóm Đêm - Phạm Đình Chương, Mắt Biếc - Ngô Thụy Miên, Phôi Pha - Trịnh Công Sơn… Một sự giao lưu văn hóa, chúng tôi trao đổi cho nhau những món ăn tinh thần. Đúng vậy, thông qua nghệ thuật thì không có biên giới.
…Một buổi sáng Thứ Bẩy trước khi hòa nhạc, Tracy và Mikasan đề nghị rủ nhau đi uống café bên sườn đồi gần nhà tôi. Quán mới mở nên vắng khách, chúng tôi chọn một bàn ở phía trong nhìn ra ngoài rừng thông. Mùa Đông, mặt trời dậy muộn, xa xa những ngọn đồi chập chùng đắm chìm trong lớp sương mờ.
Quả thật Cali giống như Đà Lạt ở một điểm nào đó, cũng rừng thông, cũng không khí lành lạnh se, và đường phố lên dốc, xuống đồi… Nhưng đó chỉ là phong cảnh, còn cái hồn bên trong thì khác nhau xa lắm. Ở đây không làm sao tôi tìm lại được cái cảm giác giao hòa với trời đất mênh mông như ở Đà Lạt quê hương tôi. Mối tâm cảm nồng nàn ấy chỉ ở quê hương tôi mới có. Ở đây không khí cũng khác và cái altitude của người ta lại càng khác nữa. Chạnh nhớ lại những hôm cùng bạn bè thả bộ ra khu Hòa Bình, tìm một quán café quen, nhớ café hay nhớ nụ cười xinh tươi tắn của các cô em bán quán. Chúng tôi bắc ghế ngồi quay ra mặt đường, nhìn mọi người qua lại để trôi đi một buổi sáng đầy hơi sương…
Một thoáng buồn nào đó đổ ập xuống tôi, cái buồn khó che dấu, khiến Tracy và Mikasan không khỏi ngạc nhiên. Hai người bạn dễ thương này vẫn thường hay bị tôi chi phối bởi những nỗi vui buồn bất chợt. Tracy nâng ly cappuchino mời tôi và và cô buột miệng:
- Dạo này, thấy anh thay đổi nhiều.
Tôi giật mình quay lại nhìn Tracy cố chống chế:
- Tôi vẫn vậy có gì khác đâu?
Tracy không dễ dàng chấp nhận câu trả lời của tôi, cô nói:
- Anh vui hay buồn bất chợt quá khiến chúng tôi không ngờ được. Một phút trước anh vui chừng nào chỉ một phút sau anh lại rũ buồn chừng ấy.
Để kéo thêm một đồng minh Tracy nheo mắt nhìn Mikasan:
- Phải không Mikasan?
Rồi cô tiếp trong một nụ cười hóm hỉnh:
- Anh Phil giống như cái thang máy có dây kéo trong các khách sạn có sàn bằng gỗ cũ kỹ của Holland xứ tôi.
Tôi hơi ngượng ngùng vì Tracy đã bắt mạch trúng, ngồi đây với hai cô bạn mà tâm hồn tôi phiêu đãng tận nơi đâu. Chịu thua, hai cô nàng tinh ý quá. Để khoả lấp tôi bật cười:
- Tracy, hãy ví tôi như con nước thủy triều thì mới đúng hơn.
Mikasan ngạc nhiên chen vào hỏi:
- Tại sao vậy anh Phil?
Hớp một ngụm café, tôi trả lời:
- Vì thang máy sẽ lên xuống là do con người điều khiển được. Còn con nước thủy triều thì khác, con người không thể nào điều khiển được.
Tracy và Mikasan ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau cười thầm. Tôi giải thích tiếp:
- Con nước thủy triều lên xuống mang theo từng ngọn sóng có khi dồn dập giận dữ, nhưng cũng có lúc êm ả dịu dàng. Đó là ý trời mà, mình đâu dễ dàng kiểm soát, mình muốn cũng không được, từ chối cũng không xong.
Tracy chưa hết ngạc nhiên cô định bắt bẻ chất vấn tôi nữa. Chợt một khúc nhạc ngắn đổ ra từ cái cell phone của cô. Tracy nghiêng đầu áp tai vào phone, tia mắt cô rộn rã sáng lên, chúng tôi đoán chắc bạn trai của cô gọi đến. Thật đúng vậy, Tracy nháy mắt ra dấu xin lỗi, bàn tay còn lại cô lùa vào những sợi tóc mầu nâu hạt dẻ. Một cơn gió nhẹ thoảng qua làm tung bay những sợi tóc nâu buông xõa trên trán.
Nhìn nghiêng Tracy thật dễ thương. Tracy tính tình vui vẻ bình dị và hồn nhiên. Đó là cô từ khi quen biết chúng tôi. Tracy có lần thố lộ trước đây cô sôi nổi nồng nàn và mang nhiều tham vọng hơn chúng tôi nhiều. Mộng của cô là trở thành composer viết nhạc cho những hãng film lớn ở Hollywood. Nhưng đeo đuổi danh vọng này, cái giá của cô đã phải trả thì quá đắt. Từ đó cô đã đánh mất niềm tin nơi những người đàn ông chung quanh cô. Quả là hồng nhan bạc phận! Từ đó Tracy sống thu mình khép kín trong cái vỏ ốc mà cô tự tạo ra. Cho đến khi sinh hoạt với chúng tôi Tracy đã từ từ lấy lại được thăng bằng cho cuộc sống, và trở lại với con người thật của cô. Christmas hai năm trước Tracy giới thiệu với chúng tôi bạn trai mới của cô. Chàng nhạc sĩ người Austria, Danis luôn luôn mang cặp kính mầu đen, trên khuôn mặt xương xương đầy nam tính thường điểm thêm một nụ cười thật hồn nhiên, đôn hậu. Quê hương của Danis bên bờ thành Vienn, cái nôi của nền âm nhạc Tây phương. Đây cũng là nơi sản xuất ra những danh tài âm nhạc. Tracy dự định sẽ trở về Austria sang năm để get married với Danis. Tôi cầu nguyện và tin chắc hai người sẽ có thật nhiều hạnh phúc.
Nhìn sang bên, Mikasan thâm trầm hơn. Cô đang nhón thêm một cục đường vào ly café mới. Mikasan vẫn chăm chú, đầu hơi cúi xuống, suối tóc thẳng đen huyền buông lơi chảy trên đôi bờ vai. Tia mắt tôi dừng lại nơi bàn tay trái của Mikasan, những ngón tay suông đuột trắng ngần của cô nổi bật tương phản với màu nâu đen của tách café nóng hổi còn bốc khói. Tôi chạnh nghĩ, cũng với những ngón tay này đã từng tung tăng nhẩy múa lướt trên cần đàn vĩ cầm, chuyên chở nội tâm tiếng nói tận đáy lòng cô, để tạo thành những âm thanh đầy cảm xúc nồng nàn.
Mikasan mồ côi cha từ nhỏ, mẹ cô làm việc vất vả để nuôi bốn chị em. Năm lớp Tám cô được một bà Mỹ già nhận làm con nuôi đưa về nước. Mikasan là một cô bé siêng năng chăm chỉ. Cô hoàn tất Trung học và tốt nghiệp Đại học ở đây. Sau khi ra trường, với một chuyện tình mang nhiều trắc trở, cuối cùng là tan vỡ như bọt nước ngày mưa tháng sáu. Sau khi một bé gái ra đời, cô đưa con về Nhật gởi mẹ chăm xóc. Từ đó Mikasan sống càng trầm lặng hơn. Thỉnh thoảng cô lại lấy vacation bay về Nhật thăm con. Mấy năm gần đây cô đi về thường hơn. Một lần Mikasan tâm sự với chúng tôi. Có lẽ Mikasan sẽ trở về Nhật để sống với con gái đã đến tuổi sắp đi học. Nhưng chúng tôi hiểu lý do chính, Mikasan đã muốn nhận lời cầu hôn của người bạn trai hiền lành trong một làng đánh cá nhỏ bé gần nhà mẹ của cô. Suốt mấy năm qua trải qua biết bao sóng gió đổi thay, nhưng chàng vẫn một lòng chung thủy đợi chờ. Chúc cho Mikasan sớm có một mái ấm gia đình và những chuỗi ngày an hòa tươi đẹp.
Tôi nghĩ thầm, những người bạn tôi, những con người hiền hòa nhân hậu, sao định mệnh khởi đầu lại là những khúc quanh nghiệt ngã? Cũng may giờ đây họ đã tìm lại được mảnh chân tình. Trên đời sống chao đảo cuồng quay này, có gì đáng quý hơn là dùng tấm lòng tử tế để đối xử với nhau trong cuộc hạnh ngộ ngắn ngủi của đời người. Tracy đã bỏ hết tất cả những gì cô đang có, để đổi lấy một cuộc sống êm đềm với cái chân tình của chàng nhạc sĩ mù thành Vienn. Mikasan cũng thế, cô cũng từ bỏ cuộc sống sung túc với bà mẹ nuôi, để đánh đổi lấy cái an nhiên với đứa con gái và người yêu chung thủy.
Chợt Mikasan ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt tôi, đôi mắt long lanh ươn ướt của cô, thoáng một chút bối rốI, ngượng ngập. Hình như cô đang đọc được tư tưởng của tôi. Để tránh cho cô khỏi ngượng, tôi hỏi lại Mikasan câu hỏi về con sóng thủy triều hồi nẫy:
- Thế nào Mikasan, có nghĩ như vậy không? Mikasan sống ở vùng biển nhiều năm mà.
Mikasan khẽ lắc đầu giả vờ như không hiểu. nhưng qua tia mắt thẳm sâu của cô, người thiếu nữ khả ái Đông phương, tôi biết Mikasan hiểu tôi muốn nói gì.
Chỉ một khoảng thời gian ngắn nữa thôi, không lâu đâu…
Lần lượt hai cô bạn thân của tôi sẽ rời khỏi đất nước này, họ sẽ bỏ tôi đi như chim bỏ rừng, như sông bỏ biển, hay như những hoàng hôn bỏ mặt trời. Cuộc đời có hợp có tan, như ngày với đêm, như trăng với sao, vằng vặc vẫn sáng soi như đôi vầng nhật nguyệt. Tracy và Mikasan, hai người bạn thân của tôi, họ đã tìm được nơi chốn và những thứ họ cần tìm, để mà quay về…
Riêng mình tôi, tôi biết sẽ về đâu?
Cali, mùa Đông 2004
đặng phi hùng